Xử lý khủng hoảng tuổi lên 2 của bé như thế nào?

Xử lý khủng hoảng tuổi lên 2 – Cha mẹ cần làm gì? Khủng hoảng tuổi lên 2, hiểu nôm na thì giai đoạn này rơi vào khoảng 18m cho đến 3 tuổi, (xong lên 3 tuổi lại khủng hoảng lên 3). Con sẽ trở lên cực bướng bỉnh, hay lăn ra ăn vạ, con nói không với mọi thứ, có những hành động bạo lực như lao vào đánh đấm người khác. Nếu không xử lý tốt thì con sé kéo dài đến 3 tuổi và kéo dài đến lớn. Khi bé bắt đầu bước vào tuổi lên 2, bé trải qua một loạt thay đổi về tâm lý, thể chất. Bạn sẽ thấy con thể hiện khát khao được độc lập và muốn thể hiện quyền lực của mình bằng hai từ cửa miệng: “Không” và “Của con”.
Xử lý khủng hoảng tuổi lên 2 của bé như thế nào?
Xử lý khủng hoảng tuổi lên 2 của bé như thế nào?
 

Cùng con bước qua khủng hoảng tuổi lên 2 nhẹ nhàng

1: Khi con ăn vạ, lăn ra gào khóc – Xử lý khủng hoảng tuổi lên 2

– Ăn vạ từ trong nhà ra ngoài sân: Oke! Con cứ khóc đi, mẹ ngồi đợi con.
– Đi dọc đường thích cái gì mà không được thì lăn ra ăn vạ giữa đường luôn: Oke! Mẹ bế con vào bên vệ đường khóc tiếp, khóc chán đứng dậy ôm mẹ thì về.
– Ăn vạ giữa quán ăn: Mẹ bế con ra ngoài quán ngồi khóc để không ảnh hưởng đến người khác, khóc chán, khóc mệt rồi đi vào ăn tiếp.
– Về nhà với ông bà mà ăn vạ í gì?: Bế con vào trong phòng, chốt cửa lại cho khóc chán thì thôi. Chuẩn bị luôn cho combo khăn + thau, nôn ói gì thì nôn hết vào đấy! (mẹ cũng ở trong phòng cùng con nha!)
 
Kể cả ông bà có ngồi cạnh thì ông bà cũng chẳng bênh, bố nó không dám bênh. Vì biết là càng bênh thì thằng con càng bị phạt.
Khóc nhiều nó ốm? Ốm con cho đi viện, ốm không chết, hư hỗn làm cái rốn của vũ trụ mới chết!
 
Dĩ nhiên thì cũng phải phân biệt rõ trường hợp và phân tích tình huống xem đó có phải là ăn vạ không? Và cấp độ ăn vạ như thế nào?
 
– Nếu con khóc quá dai, thì mẹ hãy chơi 1 trò chơi, hay làm 1 cái gì đó ở gần con, để thu hút sự chú ý của con. Để con tự mò ra chơi với mẹ.
 

2: Khi con có những hành động bạo lực, lao vào đánh mọi người.

– Hãy giữ con lại cho con bình tĩnh, có thể đưa ra 1 hình ph ạt cho hành động này, ví dụ như con sẽ bị đứng 1 góc, sau đó khi bình tĩnh rồi thì ra ôm hôn người mà con vừa mới đ ánh.
 
– Khi con có biểu hiện b ạo l ực, mẹ nghiêm mặt lại nói chuyện với con, thể hiện rõ ràng đó là việc không đúng. Tuyệt đối không được ai cười cợt, vui vẻ trên cái hành động b ạo l ực của con. (Ví dụ như nhà có ông bà, ông bà rất hay cười đùa trước hành động bé đ ánh chừa, thậm chí còn xui cháu đ ánh người nọ người kia).

3: Con nói “không” với mọi thứ

– Giai đoạn này, con đang bắt đầu có những ý kiến riêng, muốn thể hiện cái “tôi” của mình, muốn thể hiện mình là một cá thể độc lập.
Vậy vào giai đoạn này, mẹ nên nói chuyện và tôn trọng trong khuôn khổ ý kiến của con.
 
Ví dụ: Khi con không muốn ăn, con lắc đầu nói: không, không!. Oke! Con có thể không ăn, tùy con, con sẽ bị đói, con phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.
 
Tuy nhiên, khi con nói “không”, mà việc đó mẹ lại phải làm, thì hãy nói với con. Ví dụ: “Mẹ biết là con không muốn mặc áo, nhưng con không mặc áo thì không thể đi học được, không đi học thì không có cơm ăn, con sẽ bị nhịn đói”
 
– Mẹ cũng có thể cho con lựa chọn quần áo của mình để mặc (trong khuôn khổ). Ví dụ như mùa đông thì mẹ sẽ cho con lựa chọn đồ mùa đông chứ con không thể lựa đồ mùa hè, mùa hè thì chỉ được chọn đồ mùa hè chứ không được chọn đồ mùa đông.
 
– Khi con muốn tiếp tục ở lại sân chơi mà phải đi về, con nói “không, không”, mẹ hãy nói: “Mẹ biết là con muốn chơi tiếp, nhưng bây giờ mẹ phải về nấu cơm, nếu không nấu cơm thì tối nay không có cơm ăn, ngày mai mẹ sẽ đón con sớm hơn để con chơi được nhiều hơn nhé”.
 
Hứa thì phải làm, ngày hôm sau em đi đón con sớm hơn 1 tiếng, thỏa thuận trước với con là: “mẹ cho con 60 phút để chơi, hết giờ thì mình về nhé”. Thả kệ cho chơi chán đi, xong từ hôm sau cứ thế lặp lại, chơi trong giờ quy định. Dĩ nhiên mấy hôm đầu con vẫn sẽ khóc không về, nhưng sau vài hôm con sẽ hiểu là có khóc cũng không thể phá bỏ cái mốc thời gian quy định đó được, mẹ đã đến sớm đón để cho mình chơi rồi, chơi hết giờ thì phải về”.
 
Mẹ nên nói chuyện với con theo những câu mang tính chất hỏi ý kiến :
” ………., có được không hả con?”
“…………, con có đồng ý không?”
“…………., con có thích hay không?”
” con có muốn hay không?
……
 
Lúc đầu thì câu trả lời là: “Không”.
Nhưng sau nhiều lần tự chịu trách nhiệm với cái “không” của mình, thì con sẽ biết đưa ra lựa chọn. Con sẽ gật đầu, hoặc nói có.

4: Giai đoạn bắt chước

Giai đoạn này cũng là giai đoạn mà em thấy con cực thích bắt chước hành động của người lớn. Ví dụ đi ăn con bắt chước mẹ vắt chanh vào bát. Bắt chước mẹ quét nhà, bắt chước mẹ rửa rau, bắt chước mẹ nhặt rau….. Thì vào lúc này, mẹ nên tập và cho con có cơ hội được tự lập, tự làm những việc tích cực.
 
Ví dụ như con được tự ăn, được cùng mẹ làm việc nhà, được nhặt rau, rửa rau. Không gạt con sang 1 bên, và đừng bao giờ nghĩ là: “Ôi nó còn bé thì làm gì được, bày ra mất công mình dọn mệt hơn”, hoặc sợ con bị thế nọ thế kia mà không cho con làm. (Ví dụ như sợ con làm vỡ bát nên không dám cho con rửa bát).
 
Con được đi chợ tự chọn đồ ăn (con sẽ chọn khá nhiều thứ, nhưng mẹ sẽ chọn ra ít nhất 1-2 món con chọn, để chế biến món ăn cho con, vậy thì con sẽ có cảm giác được tôn trọng ý kiến nhiều hơn, tận hưởng thành quả lao động của mình). Khi vào hàng rau, con sẽ đi chọn đồ.
 
Hành động của trẻ nhỏ thay đổi liên tục. nên bạn cần nhắc nhở con ngay khi có thể. Khi những hành động đã bước vào giai đoạn thoái trào, bé sẽ trở lại bình thường như chưa từng có gì xảy ra. Đối với bạn cũng vậy, khi đã nhắc nhở hành vi xấu của con và bé đã ghi nhớ, đừng tiếp tục lặp lại mà hãy tiếp tục tận hưởng cuộc sống cùng con yêu của mình.
Like share và ủng hộ chúng mình nhé: